Cho phép con thất bại
Là nhà sản xuất xe hơi, xe máy, người ta lập Công ty Honda nổi tiếng toàn thế giới nhưng ông Honda Soichiro có một thời đi học khá trái ngược. Khi là học sinh tiểu học, Honda thường đứng cuối lớp về học lực. Với mọi công việc khác, Honda thường cũng không thực hiện được, gần như chạm vào việc nào thì việc đó thất bại. Mặc dù vậy, sau này chính ông đã thừa nhận những năm tháng "hậu đậu" đó là lý do để ông có được đầu óc năng động và sáng tạo như ngày nay. Ông nói:
"Với mỗi công việc, nếu bạn tự bắt tay vào làm, bạn sẽ hiểu được giá trị cũng như tác dụng của nó khác nhiều lần so với việc chỉ đứng trông người ta làm...".
Rất tâm đắc với quan niệm này, Giáo sư Hirakv khuyên các bậc phụ huynh học sinh đừng chỉ đứng nhìn thất bại của con cái, tốt hơn là hãy suy nghĩ mặt lợi hại của những thất bại ấy.
Mỗi con người trong quá trình lớn lên, trưởng thành đều không thể tránh khỏi đôi lần thất bại. Tất nhiên cũng có những đứa trẻ gặp nhiều thất bại hơn con số một, hai lần. Bố mẹ nhìn con cái thất bại thường lo lắng không yên, e sợ rằng tương lai của con rồi cũng chỉ dắt dây thất bại. Sự lo ngại này đẩy nhiều bố mẹ đến tư tưởng tìm mọi cách để con không phải đối mặt với thất bại nữa. Không muốn thừa nhận thất bại của con, bố mẹ vô tình gây nên áp lực cho con trẻ: "Không được làm sai nữa đấy!", "Con đã làm hỏng việc này bao nhiêu lần rồi hả?", "con mà còn làm sai nữa thì"...
Khi con cái gặp thất bại, bố mẹ hãy là những người giảm bớt gánh nặng tâm lý của con. Không chỉ bố mẹ phải có thái độ chấp nhận, thừa nhận sự thất bại cảu con mà còn phải là người giúp con có những nhìn nhận tích cực với thất bại. Sau mỗi lần con gặp thất bại, điều bạn cần làm là giúp con có sức mạnh để sửa chữa những sai lầm và tự tin vững vàng vươn lên.
Thực tế đã chứng minh rằng, liệu pháp hữu ích cho tâm lý con trẻ là cảm giác "được phép thất bại" hơn là "bị cấm đoán thất bại". Ông Honda Soichiro cũng từng khẳng định:
"Không thể sợ thất bại. Lý do duy nhất buộc bạn không được sợ thất bại là vì một khi đã sợ thất bại thì bạn làm gì cũng không thành công!".
Nếu như luôn ở trong tâm lý "sợ thất bại", "sợ sai" thì với mọi công việc, trẻ luôn không dám nói, không dám làm. Giáo sư Hirakv dẫn ra một ví dụ sau để chứng minh điều này: Một em nhỏ luôn sợ hãi khi phải đến trường. Bố mẹ hỏi lý do, em nhất định không chịu nói. Quá lo lắng, bố mẹ đưa em tới bác sĩ. Sau nhiều kiên nhẫn, bác sĩ tìm ra nguyên nhân. Điều đáng ngạc nhiên là chính em nhỏ này đã tự nói ra nguyên nhân "căn bệnh" của bản thân mình:
"Cháu không bị làm sao cả. Cháu không muốn đến trường vì ở trường, mỗi khi làm việc gì, nếu cháu làm sai đều bị các bạn ấy lôi ra làm trò cười. Cháu rất sợ đến trường, rất sợ bị các bạn ấy cười...".
Từ khía cạnh trên của vấn đề, Giáo sư Hirakv thậm chí còn đề nghị người lớn đôi khi hãy để con trẻ gặp thất bại. Chẳng hạn, khi trẻ muốn "thử nghiệm" một ý tưởng nào đó, cho dù với tầm suy nghĩ của người lớn, chúng ta hiểu rằng việc đó sẽ đi đến thất bại thì ở mức độ cho phép, chúng ta hãy để trẻ được theo chủ kiến riêng, để trẻ được "dám làm dám chịu", có thất bại, có trải nghiệm. Hơn nữa, không nên loại trừ khả năng những ý tưởng của con trẻ có thê vượt ngoài dự tính của chúng ta, con trẻ có thể thành công khi mà chủ quan chúng ta không phải lúc nào cũng hoàn toàn đúng.
Tác phẩm, tác giả, nguồn
- Tên sách: Phương pháp giáo dục thực tiễn của Hirakv
- Tác giả: Hirakv
- Nhà xuất bản: Nhà xuất bản Tư pháp, 2006